














Nhân dịp mượn được chiếc Lens mới đang được mong chờ Canon RF 100mm f/2.8L Macro IS USM (Gọi tắt RF 100L) chúng tôi khẩn trương thụ lộc, làm bài test để anh em tham khảo nhé. Thông số kỹ thuật tính năng đã có trên mạng, Anh Yu chỉ đánh giá ở góc nhìn thực tế khi chụp hình món ăn ở ánh sáng tự nhiên Sài Gòn mùa nắng vàng khét lẹt là chính nha. Hình chủ yếu từ file JPEG lấy ngay từ máy ra, không bùa. Hãy xem trên pc để thấy sự khác bọt.
Về tiêu cự:
100mm nằm đúng vào đoạn chụp ảnh món ăn, hoa bướm và sản phẩm cần nhất, không thừa không thiếu. Khoảng cách lấy nét gần nhất chỉ 26cm, gần hơn 4cm so với bản cũ EF, điều này chỉ hữu ích khi chụp sản phẩm nhỏ và côn trùng còn món ăn thức uống năm thì mười họa mới cần dí sát rạt.
Về khẩu độ: F2.8 là độ mở rất hào phóng để mọi người chụp chân dung, còn macro thì hầu hết chỉ dùng F8, F11 để lấy đủ chi tiết.
Về chất lượng hình, màu sắc: để dễ đánh giá, mình đăng kèm hình chụp từ 2 ống kính khác là: EF 100L 2.8 và RF 70-200mm F4.
Hình chụp nói lên tất cả. Ở cùng thông số, lens RF cho kết quả gần như 2 giọt nước, bản EF màu xanh lá có phần “úa” hơn 1 chút. Độ sắc nét của 3 ống kính đều xuất sắc gần như nhau. Sự khác biệt có xuất hiện một chút khi zoom 100% vào phần rìa.
Viền tím viền xanh RF 100L xử lý tốt hơn bản cũ, phần specular highlight tinh tế hơn. Tuy nhiên khi bật profile khử lỗi ống kính trong Camera Raw thì sự khác biệt gần như bằng 0. Cả 2 đều ngon như nhau.
Một “khám phá” bất ngờ trong bài test này là: góc nhìn 100mm của RF 70-200 F4 và RF 100L là khác nhau, thực tế phải zoom đến 118mm thì ống zoom mới tương đương ống fix. Bài học rút ra là đừng nhìn vào con số trong bộ môn nhiếp ảnh này, nó ảo lắm ^^
Các màu sắc vẫn mang phong cách nịnh trung thực của hãng mà mọi người vẫn yêu thích, hoặc không.
– Vòng điều chỉnh bokeh: đây là chi tiết mới mà anh em đang quan tâm. Dùng ống kính này các bạn có thể có bokeh xoáy hay bokeh bong bóng quằn quại như hình mẫu nhờ vào việc xoay vòng SA Control trên lens. Tuy nhiên nó sẽ làm thay đổi mặt phẳng lấy nét và làm nhòe một cách kì lạ, nên sẽ không stack hình được. Chức năng này tương đối “văn nghệ” với mình.
– Về chống rung cắm trên EOS R: tuyệt vời! nếu bạn nào chụp ánh sáng tự nhiên, cầm tay thì hoàn toàn có thể chụp tĩnh vật với tốc độ 1/40s (hi vọng trời không gió). Điều này dịch ra là chúng ta lấy tiền mua tự do, cứ cầm tay mà chụp đủ sáng hình nét, không phải rón rén tăng ISO như xưa.
Điều mình yêu thích nhất ở ống kính này là ở khả năng chụp dí gần vừa đủ, không phải đau lưng, không phải đau tay giơ máy lên cao.
Túm lại, các bạn yêu thích bộ môn chụp ảnh món ăn (food photography) muốn có một ống kính chuyên nghiệp, gọn nhẹ có thể dùng ngon 5++ năm tới giúp xử lý hết 80% bối cảnh thông dụng thì RF 100L Macro là sự lựa chọn đúng nhất.
Anh em thợ đèn đang nằm vùng với 6D2, 5D4 mà hay chụp những sản phẩm nhỏ như nữ trang, sushi hay miếng yến sào khổng lồ trong chiếc bánh trung thu ấy, thì có thể cân nhắc. Sự khác biệt nằm ở tiểu tiết.
Cám ơn các nhiếp ảnh gia Anh Tuấn, Minh Hiếu và Paul Phạm Thiên công ty Lê Bảo Minh đã hỗ trợ rất nhiều. Hẹn gặp lại với các em nóng bỏng chân dài khác.
Macro cơ bản sân vườn hoa lá:
Anhyu.com
Tuần rồi mình có cuộc hẹn đặc biệt với chị bạn NAG @trale.ptg cũng là cựu học viên nhiếp ảnh @anhyuphoto để trải nghiệm chiếc máy ảnh bình dân Leica M11 nóng hổi vừa ra mắt. Đặc biệt là chiếc ống kính rất xứng đôi vừa lứa: Summilux-M 50mm 1.4
Vốn mình là thợ ảnh, chụp thương mại lâu quá khiến tầm nhìn bị giới hạn ở vùng xôi thịt. Cầm chiếc máy Leica M trên tay giống như một sự trở về với nhiếp ảnh nguyên thủy, tức là chân thực, giàu cảm xúc, đậm cá tính. Cảm giác nó rất phù hợp với tính của mình nhưng túi mình thì chưa .
M11 là gạch nối giữa cổ điển và hiện đại. Độ phân giải medium format 60mp nằm trong thân hình thanh thoát thời trang. Cầm em Leica đẹp vậy mà ở trong nhà chụp tĩnh vật thì hơi bị uổng, phải ra ngoài cho người ta biết mà giựt chứ, nên thường trên mạng hơi hiếm Food Photo Leica. Vì thế mình sẽ test thử nghiệm vài tấm để anh chị em tham khảo. Hình Leica đã quá ổn nên chỉ cần vài nghiệp vụ sáng tối cơ bản thôi là ngon, màu gốc nhé.
Một vài cảm nhận đánh giá cá nhân về máy ảnh Leica M11:
– Lấy nét hơi lâu vì không có AF, nhưng khi quen rồi thì đó là một điểm thú vị.
– Leica các loại nói chung thân thiện với trigger đèn Jinbei, cắm là chớp nuột.
– Dư thừa độ phân giải mà thiếu chống rung, giống như chạy xe phân khối lớn mà ko cho cái phanh tốt nên dễ bị “xòe”. 60mp thì xác định nhiễu hạt, chụp thương mại khó. Nhưng hạt grain của leica nhìn dễ chịu hơn hẳn các máy crop.
– “Máy có thể hẹn hò nhưng lens là phải cưới” Chiếc Summilux 50mm huyền thoại này chụp đẹp miễn chê, đặc biệt là khả năng làm trong màu sắc (chấp luôn ánh nắng chát vàng đục ở SG). Tuy có sự viền tím nhẹ nhưng đã yêu thì có thể châm chước bỏ qua. Bokeh xóa phông cực sạch sẽ, đậm cá tính. Nói chung vừa giàu cảm xúc như lens vintage lại vừa sắc nét màu trong như lens hiện đại, thế nên nó mới trăm củ.
– Mọi thứ trên máy đều được làm tối giản, đầu óc chỉ còn bận tâm lấy nét lấy khung cho chuẩn. Nó phù hợp với ai sống chậm kiên nhẫn chút vì cảm giác ban đầu sẽ thiếu và thốn nhẹ. Mặt khác, nói tới “sự tối giản của người Nhật” mình lại nhớ tới menu máy anh S. nhìn hoa cả mắt. Đúng là nghịch lý của sự lựa chọn.
Youtube ai chê thì chê chứ ăn mày mà có xôi gấc thì ngon hết á. Anh em trót mê chất ảnh Leica mà ví lép hơn có thể cân nhắc dùng ống kính cổ hoặc dòng máy Lumix.
Cùng xem qua hình chụp tại studio Anh Yu nha:
Cám ơn các bạn đã theo dõi!
Anhyu.com